logo

Bảo lãnh con cái & người thân phụ thuộc | 'phụ thuộc' là gì

blog-detail-banner

Bảo lãnh người thân về hưu của bạn để sống ở Úc Bảo lãnh trẻ em và người thân phụ thuộc – yêu cầu để trở thành 'người phụ thuộc' là gì?


Nếu bạn là công dân Úc hoặc PR hoặc công dân New Zealand đủ điều kiện hoặc có thị thực Loại 309 hoặc thị thực Loại 820 bạn có thể bảo lãnh:

  1. Con cái phụ thuộc xin thị thực Subclass 101; hoặc
  2. người thân phụ thuộc lớn tuổi xin thị thực Loại 114; hoặc
  3. con cái phụ thuộc (nếu bạn có visa Subclass 309 hoặc Subclass 820) cho Subclass 445; hoặc
  4. con cái phụ thuộc xin thị thực Loại 802; hoặc
  5. người thân phụ thuộc lớn tuổi xin thị thực Subclass 838.

Khi bảo lãnh trẻ em và người thân phụ thuộc, bạn và/hoặc người nộp đơn xin thị thực phải chứng minh họ là người phụ thuộc của bạn. “Người phụ thuộc” được định nghĩa (reg. 1.05A) là:

  • một người (người đầu tiên hoặc người nộp đơn xin thị thực) phụ thuộc vào người khác nếu:
  • người đầu tiên đã và đang phụ thuộc hoàn toàn hoặc đáng kể vào người khác (ví dụ: người bảo trợ) trong một khoảng thời gian đáng kể ngay trước thời điểm đó để được hỗ trợ tài chính nhằm đáp ứng các nhu cầu cơ bản của người thứ nhất về thực phẩm, quần áo và chỗ ở; Và
  • sự phụ thuộc của người đầu tiên vào người khác lớn hơn bất kỳ sự phụ thuộc nào của người đầu tiên vào bất kỳ người nào khác hoặc nguồn hỗ trợ để được hỗ trợ tài chính nhằm đáp ứng các nhu cầu cơ bản của người đầu tiên về thực phẩm, quần áo và chỗ ở; hoặc
  • người thứ nhất phụ thuộc hoàn toàn hoặc đáng kể vào người kia để được hỗ trợ tài chính vì người thứ nhất mất khả năng lao động do mất toàn bộ hoặc một phần chức năng thể chất hoặc tinh thần của người thứ nhất.

Ý NGHĨA CỦA NGƯỜI PHỤ THUỘC KHI BẢO LÃNH CON HOẶC NGƯỜI THÂN PHỤ THUỘC

Trong án lệ Nguyen & Anor v Minister for Immigration & Anor [2020] FCCA 2705, Nguyen đã bảo lãnh cho con gái nuôi của mình xin thị thực Subclass 101 nhưng bị từ chối vì con gái đang sống với bà ngoại và dì. Nguyen khai rằng cô đã gửi tiền cho con gái mình. Tuy nhiên, con gái cô không trả tiền thuê nhà hay đóng góp vào chi phí gia đình và thỉnh thoảng ăn cơm với bà ngoại và dì.

Nguyen nộp đơn lên AAT và Tòa án nói rằng họ phải hài lòng rằng con gái cô phụ thuộc vào cô và sự phụ thuộc có nghĩa là phụ thuộc tài chính về thức ăn, chỗ ở và quần áo. Và sự phụ thuộc của con gái vào Nguyen chắc hẳn phải lớn hơn sự phụ thuộc của cô ấy vào bất kỳ ai khác. Cô Nguyen cho biết, con gái cô dùng số tiền gửi đi học, đi chơi và đôi khi là tiền ăn và các chi phí khác nhưng cô con gái không đưa tiền cho bà ngoại và dì.

Tòa án cho rằng, con gái của Nguyen sống trong một ngôi nhà thuộc sở hữu của bà ngoại và dì, và ngay cả khi Nguyen hoặc con gái của cô có đóng góp chi phí sinh hoạt trong gia đình thì con gái vẫn phụ thuộc vào bà ngoại và dì nhiều hơn là phụ thuộc vào Nguyen về chỗ ở.

Vì cô con gái thỉnh thoảng ăn với bà ngoại và dì, nên Tòa án không chắc liệu việc cô con gái phụ thuộc vào Nguyen về thức ăn có lớn hơn việc phụ thuộc vào bà ngoại hay không.

Tòa án chấp nhận cô con gái là con của Nguyen và phụ thuộc vào cô ấy vào thời điểm nộp đơn vì cô ấy chưa đủ 18 tuổi. Vào thời điểm điều trần của AAT, cô ấy đã đủ 18 tuổi, do đó Tòa án phải xem xét liệu cô ấy có phụ thuộc vào Nguyen.

Tòa tiếp tục chấp nhận bà Nguyen chuyển tiền cho con gái; con gái ở với bà ngoại và dì; cô ấy không trả tiền chỗ ở; cô ấy không đóng góp vào chi phí gia đình.

BẢO LÃNH TRẺ EM / NGƯỜI THÂN PHỤ THUỘC - PHẢI PHỤ THUỘC TRÊN CÁC PHƯƠNG DIỆN THỨC ĂN, QUẦN ÁO VÀ NƠI Ở

Tòa khẳng định (affirm) quyết định của Bộ từ chối cấp thị thực trẻ em (Child Visa) em cho con gái của Nguyen vì cô bé phải sống nhờ vào bà ngoại và dì ở Việt Nam để có chỗ ở và ít nhất một phần là thức ăn. Bằng chứng của Nguyen không chứng minh rằng con gái cô phụ thuộc vào cô về thức ăn, chỗ ở và quần áo nhiều hơn sự phụ thuộc của cô vào các nguồn khác. Hội đồng xét xử cho rằng định nghĩa “lệ thuộc” cần phải phụ thuộc vào cả 3 yếu tố và vì lý do đó, dù con gái có phụ thuộc vào Nguyen về quần áo chứ không phải cơm ăn, chỗ ở thì định nghĩa “lệ thuộc” cũng không đáp ứng được.

BẢO LÃNH TRẺ EM / NGƯỜI THÂN PHỤ THUỘC - SỰ PHỤ THUỘC LỚN HƠN VÀO NGƯỜI BẢO LÃNH

Nguyen đã kháng cáo lên FCCA and Manousaridis J đã nói tại [27] và [34] rằng “bất kỳ điều gì khác…. nguồn hỗ trợ” bao gồm sự hỗ trợ chung của bà và dì trong việc hỗ trợ tài chính về thực phẩm, quần áo và chỗ ở cho con gái Nguyen. Người ra quyết định không cần tính tỷ lệ hỗ trợ của bà ngoại và phần hỗ trợ của dì khi xác định xem việc con gái trông cậy vào sự hỗ trợ tài chính của Nguyen có lớn hơn việc cháu trông cậy vào sự hỗ trợ của bà ngoại và dì hay không.

BẢO LÃNH TRẺ EM / NGƯỜI THÂN PHỤ THUỘC - SỰ PHỤ THUỘC PHẢI LÀ VỀ MẶT HỖ TRỢ TÀI CHÍNH

Manousaridis J đã nói tại [42] rằng nhu cầu cơ bản của con gái về thức ăn, quần áo và chỗ ở chỉ có thể đạt được thông qua các giao dịch trong đó tiền được đổi lấy thức ăn, quần áo và chỗ ở.

Sống với người thân và không trả tiền ăn ở (nơi ở) và bữa ăn (thức ăn) sẽ được coi là hỗ trợ tài chính từ họ. Manousaridis J cho biết tại [42] rằng con gái không cần phải trả tiền ăn ở ở nhà bà ngoại và dì là hỗ trợ tài chính. Phải trả giá để có được nơi trú ẩn; và nếu một người cung cấp nơi ở mà không mong đợi bất kỳ khoản thanh toán nào, điều đó sẽ cấu thành sự hỗ trợ tài chính để đáp ứng nhu cầu cơ bản về nơi ở vì con gái sẽ không phải trả tiền cho nơi ở (tại [43]).

Đơn đăng ký của Nguyen lên FCC đã bị bác bỏ vì Tòa án không mắc bất kỳ sai sót nào về mặt thẩm quyền khi cho rằng con gái cô không hoàn toàn hoặc đáng kể phụ thuộc vào cô để được hỗ trợ tài chính nhằm đáp ứng các nhu cầu cơ bản về thực phẩm, quần áo và chỗ ở. Sự phụ thuộc của cô con gái vào Nguyen không lớn hơn sự phụ thuộc của cô vào bà ngoại và dì để có chỗ ở và thức ăn.


Bài mới

Bài viết liên quan

loading ...